Lúc này, Lâm Vân Khê bận bịu ròng rã cả đêm đã đói đến mức dạ dày có chút ẩn ẩn đau, bát cháo nóng này đến rất đúng lúc.
Cô nhanh chóng nhận lấy, vừa cười vừa nói: “Cảm ơn Tuyết Như, đúng lúc chị đang đói.”
Lâm Vân Khê cũng không để ý nó còn nóng mà uống từng ngụm nhỏ dọc theo sườn bát, làm dịu lại cái dạ dày.
Nhiệt độ sáng sớm vẫn còn rất thấp, Triệu Tuyết Như không cẩn thận đụng phải ngón tay lạnh như băng của chị Vân Khê. Trong lòng vừa bội phục vừa đau lòng, cô ấy lập tức cởi áo khoác của mình choàng cho Lâm Vân Khê.
“Chị à, buổi sáng nhiệt độ không khí thấp, em mới lấy chiếc áo này ra mặc sáng nay, chị mặc vào cho ấm áp chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây