Từ khi Ngôn Ngôn đi cùng mẹ đến quân khu, cậu bé không còn khóc nữa, Cố Tranh cảm thấy rất đau lòng , anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho con.
“Được rồi, không phải là mẹ sẽ không về nữa, nhà còn có ba, bà nội, ngoại và anh chị em đang ở cùng con nữa mà?” Anh kiên nhẫn an ủi con trai trong lòng.
Nhưng càng an ủi, Ngôn Ngôn càng khóc nhiều hơn, cuối cùng là khóc nấc lên.
“Bảo Bảo, phải làm sao thì con mới không khóc nữa?”
“Có phải con muốn gì cũng được không?” Giọng nói khàn khàn, nức nở vang lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây