“Không có gì phải xấu hổ cả, đó là phản ứng bình thường của mọi người thôi, mau đi đi.”
“Cảm ơn quản đốc, tôi nhất định sẽ không làm cô thất vọng đâu!” Khi đi gần đến cửa, Trương Mộc Tình bất ngờ quay lại cúi gập người chín mươi độ, nói lớn.
“Tôi tin cô.”
Sau khi cô ấy rời đi, Chu Huệ Huệ vào dọn dẹp tách trà, nhìn Huệ Huệ vui vẻ vì ngày mai có thể đi đến thành phố Kinh, Lâm Vân Khê hỏi ý kiến của cô ấy: “Huệ Huệ, em đã theo chị từ lâu như vậy rồi, mà chị lại để Mộc Tình đảm nhận vị trí quản đốc phân xưởng ở thành phố Kinh, em có cảm thấy không công bằng không?”
“Hả?” Chu Huệ Huệ bị hỏi mà ngẩn hết cả người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây