Những ngày trước khi Lâm Vân Khê đến đây, mẹ Cố đã vừa làm việc vừa chăm sóc Ngôn Ngôn.
Trong số mấy đứa cháu của mình, bà chỉ có tình cảm sâu sắc nhất với cháu trai nhỏ của mình, hơn nữa đã lâu không gặp, khiến bà có chút không muốn nhường cho người khác.
“Ngôn Ngôn, cháu còn nhớ bà nội không?”
“Con cũng rất nhớ bà nội, con nhớ rất rõ ràng.” Cậu trịnh trọng gật đầu, đưa bàn tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho bà, sau đó rúc vào trong ngực bà.
“Bà nội, đừng khóc, Ngôn Ngôn ở đây, Ngôn Ngôn sẽ ở cùng với bà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây