Lâm Vân Khê thấy vậy thì gọi cô ấy sang một bên, dịu dàng nói:
“Tâm Tâm, nếu cô không thích cách bố trí như vậy, hoặc thấy tầng này có quá nhiều con trai ở, quá ồn ào, thì trên tầng còn có những phòng khác có thể chọn.”
Nghe quản đốc Lâm gọi hai chữ Tâm Tâm, Dư Tâm suýt nữa rơi nước mắt.
Từ khi cô ấy bắt đầu biết chuyện không lâu thì mẹ đã mất, trong nhà chỉ có hai ba con nương tựa vào nhau, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có mẹ gọi tên thân mật của mình như vậy.
Nhìn quản đốc đang lo lắng nhìn mình, Dư Tâm hít mũi, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây