Cửa lớn bị đẩy ra, Ngôn Ngôn ngồi trên cổ ba, cánh tay duỗi ra, cười khanh khách.
Miệng còn thúc giục: “Ba, một lần nữa, một lần nữa.”
Cố Tranh đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của con trai, chạy nhanh hai vòng quanh sân, trong lúc đó còn xen lẫn một số động tác khác, khiến Ngôn Ngôn trải nghiệm cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc.
Thấy hai cha con chơi xong rồi, Lâm Vân Khê mới tiến lên ôm Ngôn Ngôn xuống.
“Được rồi, ngày mai chơi tiếp đi, chúng ta phải ăn cơm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây