Lúc này, trời vừa tờ mờ sáng, cô lăn lộn trên giường với cơ thể mềm nhũn, giọng nói nũng nịu: “Phải rời giường rồi sao?”
Cố Tranh đã mặc xong quần áo, nghe thấy cô nói, anh bước về phía cô, hôn nhẹ lên khóe môi Lâm Vân Khê, dịu dàng anh nói.
“Ngoan, anh đi tập luyện, em ngủ tiếp đi, sau khi tập xong, trở về anh sẽ nấu ăn sáng cho em và con.”
“Vâng.” Lâm Vân Khê ngái ngủ, trả lời, sau đó cô xoay người ôm con trai, ngủ tiếp.
Khi cô tỉnh lại lần nữa đã là 8 giờ 30 phút sáng, Cố Tranh đã nấu xong bữa sáng, lúc này anh đang cho con ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây