Trong vài tháng qua, Lâm Vân Khê đã nuôi Cố Gia Hào như con trai của mình và cô cảm thấy rất bất đắc dĩ khi phải rời xa cậu bé.
Cô quỳ xuống ôm Cố Giai Hào vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
“Thím hai cũng không nỡ rời xa Gia Hào nhà chúng ta. Năm nay khi con được nghỉ hè, cháu có thể tới chỗ thím chơi hai tháng. Thím hai sẽ lo chi phí đi lại cho cháu.”
“Thật vậy sao?” Cố Gia Hào lau nước mắt, nức nở hỏi.
“Đương nhiên, thím hai ở đó đợi cháu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây