Tề Đường vẫn không nói lời thật lòng, cũng không nhắc đến người Tề gia, chỉ bảo Nhạc Kỷ Minh đưa cô đến bến xe buýt, cô sẽ tự đi bộ về nhà.
Nhạc Kỷ Minh vì tính chất đặc thù của công việc, cũng không tiết lộ quá nhiều, chỉ nói rằng cha mẹ anh đã qua đời, một tay bà ngoại nuôi nấng anh nên người.
Điều này khiến Tề Đường có chút cảm thông với hoàn cảnh của anh, cô nhảy xuống xe, lầy từ trong túi xách ra một cái túi giấy: “Có vẻ như anh rất thích ăn loại kẹo này, anh cầm về mà ăn dần.”
Nhạc Kỷ Minh thầm vui sướng trong lòng, nói: “Sao bỗng dưng lại tốt vậy?”
Tay anh không ngần ngại cầm lấy cái túi rồi bỏ vào trong túi áo của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây