Chớp mắt đã đến tháng tư rồi.
Tháng tư nhân gian hoa cỏ thơm ngát, trên núi hoa đào bắt đầu nở rộ. Tề Đường và Nhạc Kỷ Minh ngồi trên sườn núi, trên đầu trời xanh mây xanh, ngắm nhìn từng cánh đồng xanh biếc phía dưới, tâm trạng vô cùng tốt. Khoảng thời gian này, anh ấy đã bàn giao tất cả công việc phụ trách xong, chuẩn bị đến quân khu Kinh Đô nhận chức. Đương nhiên, Tề Đường cũng đi cùng anh. Hai người đã mua xong vé xe lửa ngày mai, hôm nay Nhạc Kỷ Minh không cần huấn luyện, hai vợ chồng rảnh rỗi lên núi thả lỏng tâm trạng.
Tề Đường hít một hơi thật sâu, nằm ngửa xuống bãi cỏ phía sau, bùi ngùi nói: Lần sau trở lại, không biết là khi nào nữa!”
Nhạc Kỷ Minh nằm xuống bên cạnh, đưa tay xuyên qua cổ Tề Đường, để đầu cô gối lên cánh tay mình, cười cười nói: “Không nỡ sao?”
Tề Đường xoay người nép vào người Nhạc Kỷ Minh, một tay đặt lên bụng anh, vô thức sờ soạng, nhỏ tiếng trả lời: “Có một chút, ở đây thời tiết tốt, thảo dược phong phú, cuộc sống mỗi ngày yên tĩnh bình đạm, em rất thích.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây