Hồ Ái Hoa châm chọc nói: “Doanh trưởng Nhạc đúng là lợi hại, anh ấy giáo huấn phó doanh trưởng Hoàng, phó doanh trưởng Hoàng liền về nhà đánh Lưu Phán Đệ, em ở sát bên ngày nào cũng nghe cô ta ở nhà gào khóc thảm thiết, nhưng lại không thấy người đi ra ngoài.”
Nói rồi cô ấy lại cười hắc hắc: “Có lẽ mắt mũi bầm dập, xấu hổ không có mặt mũi ra ngoài.”
Tề Đường đối với chuyện này không có ý kiến. Thủ đoạn của Nhạc Kỷ Minh trước giờ luôn chính xác và tàn nhẫn, cô ấy không cần lo lắng chút nào.
Khóe miệng của cô nở ra một nụ cười bất lực: “Ái Hoa, làm sao bọn họ biết được là Lưu Phán Đệ giở trò ma quỷ?”
Nụ cười trên mặt Hồ Ái Hoa càng ngày càng rạng rỡ: “Còn không phải nhờ mẹ của đại đội trưởng Trịnh sao, từ chỗ chị trở về liền đi tìm Lưu Phán Đệ tính sổ. Nghe nói là Lưu Phán Đệ đặc biệt tìm đến nhà nói với bà ấy, Thôi Lan li hôn với con trai bà ấy là do chị xúi giục, chuyện này làm to ra chắc chắn lãnh đạo bộ đội sẽ làm chủ cho bà ấy, bà ấy mới tìm đến nhà chị làm loạn. Kết quả không thu được kết quả gì ở chỗ chị, bà ấy không thể để bị đánh oan, liền kêu Lưu Phán Đệ đền tiền.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây