Vốn dĩ anh ta còn cho rằng, cho dù li hôn rồi, sau này lại vui vẻ dỗ dành, có lẽ có thể làm Thôi Lan nhớ lại cái tốt của anh ta, cùng anh ta bắt đầu lại lần nữa. Suy cho cùng trong lòng anh ta hiểu rõ, Thôi Lan chính là sự chọn lựa tốt nhất mà anh ta có được. Sau này, anh ta sẽ là lần thứ hai kết hôn, cho dù đối phương là một cô nương mới lớn, gia thế cũng không thể tốt bằng Thôi Lan. Nhưng bây giờ, không thể được nữa rồi.
Thậm chí, giống như Thôi Lan nói, nếu mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, kết cục của anh ta là cuốn chăn mềm cút khỏi quân ngũ, vậy sự nỗ lực bao nhiêu năm nay của anh ta, không dễ dàng gì thoát khỏi nông thôn, tất cả đều thành công cốc rồi. Trịnh Ái Quân cả người kinh hãi, hung hãn kéo lấy mẹ mình, gào nhẹ: “Mẹ, nếu mẹ muốn con cùng mẹ về quê, không có một phần tiền lương trợ cấp trong nhà, mẹ cứ làm loạn đi. Mẹ xem thử xem, ở đây có người chúng ta có thể đắc tội sao?”
Hét xong, anh ta không quan tâm nữa, quay người rời đi. Nếu nói lão ấy có quan tâm tiền đồ của con trai không, chắc chắn là có rồi. Nhưng sự quan tâm này, hoàn toàn không phải bởi vì bà ấy hi vọng con trai có thể có cuộc sống tốt hơn mà là tiền lương của con trai có thể phụ giúp cuộc sống trong nhà. Hơn nữa, con trai trong bộ đội là sĩ quan, vợ chồng bà ta ở nông thôn cũng có mặt mũi, cuộc sống cũng đỡ vất vả hơn người khác. Tâm trí bị cơn tức giận lấn át dần dần bình tĩnh lại, bà ấy không tránh hít phải một luồng khí lạnh, hét to: “Ái Quân, Ái Quân, con đợi mẹ!”
Đợi bóng dáng của hai mẹ con đi khuất, Thôi Lan cúi đầu thật thấp trước Tề Đường, lời nói đầy sự áy náy: “Chị dâu, em xin lỗi, gây thêm phiền phức cho chị rồi.”
Chuyện này Thôi Lan cũng là kẻ bị hại, Tề Đường đương nhiên sẽ không trách em ấy. Cô xua xua tay: “Không sao, Thôi Lan, chuyện này không trách em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây