“Không được.” Tiền Hồng lên tiếng từ chối: “Thanh niên trí thức Tống, tình hình của Hà Đan làm sao có thể về trường Thanh niên được? Tôi và những nữ thanh niên trí thức khác đều là những cô gái trẻ chưa chồng.”
Hà Đan che giấu hận ý trong mắt, thản nhiên cười nói: “Thanh niên trí thức Tống, hay là thế này đi, buổi chiều tôi sẽ chuyển đồ đạc đến đây, tôi sẽ ở đây luôn. Các anh đi trước đi!” Nói xong cô ta quay người đi, không nhìn ba người Tống Trí Viễn nữa.
Hà Đan đã nói như vậy, Tống Trí Viễn cũng không thể kiên trì giữ cô ta lại: “Được rồi, vậy cô sau này hãy sống tốt nhé.”
Không cần ở lại nữa nên anh ta bước nhanh ra ngoài. Lúc anh ta vừa nhấc chân lên thì Lộ Viễn cũng đi theo đi ra ngoài. Tiền Hồng nhìn Hà Đan thật sâu, cảm thấy mọi việc thuận lợi hơn mình nghĩ, trên môi nở nụ cười kiêu ngạo, ngẩng cao đầu bước ra ngoài. Nhưng nụ cười đó chợt cứng đờ khi cô ấy nhìn thấy hai người Tống Trí Viễn đang đợi cô ấy ở ngoài sân.
Ánh mắt Tống Chí Viễn sâu thẳm nhìn chằm chằm Tiền Hồng: “Thanh niên trí thức Tiền xin hãy làm việc để lại đường lui, sau này còn dễ gặp nhau.” Nói xong không đợi Tiền Hồng đáp lại, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây