Ánh mắt Tề Đường quay lại nhìn mặt Phó Văn Thanh, vẻ mặt tràn đầy ý “sư phụ nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi, có thấy ngại không?”
Phó Văn Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nhưng cứ không nhìn Tề Đường.
Nhạc Kỷ Minh bước tới kéo vạt áo của Tề Đường, thấp giọng nói: “Đường Đường, chúng ta ra ngoài đi, để chú hai nghỉ ngơi cho tốt.”
Thực sự anh không muốn chơi cờ với người đánh dở như Phó Văn Thanh nữa, đánh một bước cần do dự suy nghĩ mười phút thì thôi đi, đánh năm bước còn hối hận bốn bước.
Cũng do thân phận của đối phương là sư phụ của vợ anh, nếu đổi lại là người khác, anh đã lật bàn từ lâu rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây