Vân Điệp rất muốn nói Quân Thiên là con trai sao có thể coi thường cái chết của cha, lời đã đến bên miệng nhưng lí trí lại chiếm thế thượng phong.
Người đó, quả thực không đáng để cô đau lòng.
Càng không đáng được người khác tôn trọng.
Cô gật đầu, lấy cớ nói: “Tôi có hơi không thoải mái, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Nói rồi đứng dậy, đi về phía Phó Văn Thanh, nhìn thấy Phó Văn Thanh gật đầu tỏ ý cô gần như hoảng loạn bỏ chạy khỏi phòng khách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây