Bởi vì chỗ ở của ông ấy ở chỗ sâu trong núi, bình thường có lẽ cũng không có ai đi vào, đường núi gồ ghề đầy cỏ dại, không dễ đi cho lắm.
A Minh đi đã quen rồi nên cũng ổn, thấy hai người Tề Đường và Nhạc Kỷ Minh đều đi theo kịp, nên cũng không nói gì nhiều.
Chỉ báo động trước với bọn họ rằng: “Bình thường thầy tế cả đều rất ít ra ngoài đi lại, nếu mọi người qua đó thì cũng không chắc ông ấy sẽ gặp mọi người.”
Tề Đường ừ một tiếng, lặng lẽ nắm lấy tay của Nhạc Kỷ Minh, trả lời rằng: “Ừ, đồng chí A Minh, anh cứ đưa chúng tôi qua đó, còn về việc thầy tế cả có gặp chúng tôi hay không, thì chúng tôi không ép buộc.”
Không ép buộc là giả, qua đó trước rồi nói sau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây