Tề Đường đắc ý xua tay: "Không cần, ông nội, cháu, cháu thật sự không sao, Kiều Kiều cũng không cố ý, không nên trách con bé.''
Cô không nhắc đến Nhạc Kiều Kiều thì không sao, càng chối tội giúp Nhạc Kiều Kiều, ông cụ Nhạc lại càng tức giận.
Ông ấy nhìn Nhạc Kiều Kiều, vẻ mặt uy Nghiêm: "Nhạc Kiều Kiều, những gì bình thường cháu học chui vào bụng chó rồi sao?''
Thường ngày Nhạc Kiều Kiều cũng đã rất sợ người ông nội nghiêm túc này rồi, bây giờ còn sợ đến mức run lên: "Cháu, cháu, ông nội là cô ta đánh cháu trước.''
Cô ta càng muốn hỏi cái người này rốt cuộc là ai? Ông nội dựa vào đâu mà trước mặt cháu gái mình lại bảo vệ cô ta?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây