Nói chuyện xong rồi, Tề Đường rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, để lại Cố Mặc Hoài với ông cụ Nhạc không biết còn phải nói chuyện gì.
Đã không để cô nghe, nghĩ chắc có lẽ liên quan đến chuyện cơ mật gì đó, không cần thiết phải truy đến cùng.
Quay lại phòng bệnh, Phó Văn Thanh đang ngồi bên giường bệnh của Nhạc Kỷ Minh đọc báo, ngẩng đầu lên, hỏi, “Nói chuyện sao rồi?”
Sắc mặt Tề Đường thờ ơ, “Cũng được.”
Hai thầy trò cũng không nói thêm nữa, cho đến khi Cố Mặc Hoài quay về, tiện thể mang theo bữa sáng qua, mọi người cùng nhau ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây