Tề Đường cười lạnh một tiếng, “Còn có cổ trùng, Nhạc Kỷ Minh anh ấy trúng phải cổ tuyệt mệnh, ông cụ, chỉ nghe tên thôi cũng nghe ra được ý nghĩa trong đó rồi chứ?”
Sự việc đã đến bước này rồi, dứt khoát cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Nếu như có thể, ông cụ Nhạc cũng sẵn lòng dùng mọi thủ đoạn của ông giúp điều tra ra, không chừng tiến độ của bọn họ sẽ càng nhanh hơn.
Ông cụ Nhạc hiển nhiên không biết còn có chuyện cổ tuyệt mệnh này, bởi vì Tề Đường với Phó Văn Thanh không hề nói rõ với bác sĩ trong bệnh viện, bọn họ chỉ cho rằng anh trúng phải loại độc gì đó mà thôi.
Đầu mày ông cau chặt, hỏi lại, “Cổ tuyệt mệnh?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây