Cô không thể nói điều này là sai, bởi vì mục đích của họ đều giống nhau vì cứu mạng Cố Mặc Hoài.
Nhưng có lẽ vì tôi sinh ra trong một thời đại thái bình thịnh vượng, phải đối mặt với sự mất mát của biết bao sinh mạng cùng một lúc nên luôn có một nỗi buồn là tôi không giết Bá Lạc mà Bá Lạc lại vì tôi mà chết.
Nhạc Kỷ Minh ngồi cạnh Tề Đường, cảm nhận được tâm trạng của tề Đường không được tôt, liền đưa tay ôm lấy đôi tay đang đặt trên đầu gối của cô.
Bàn tay to ôm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, nhỏ giọng nói: “Đường Đường, anh sẽ luôn bên cạnh em, tìm ra kẻ đứng sau, báo thù cho những người anh em đã mất kia”.
Tề Đường ngước mắt lên nhìn về phía Nhạc Kỷ Minh, nhìn thấy vẻ nghiêm túc hiện lên trong mắt anh, lòng cảm khái, trịnh trọng gật đầu: “Được”.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây