Trời xanh ơi, cuối cùng cũng có người có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi rồi!
Sau khi hít thật sâu một hơi, Tề Đường âm thầm niệm trong lòng ba lần, là do mình chọn, là do mình chọn, là do mình chọn.
Sau đó cô tiêu sái quay lại cái bàn chứa đầy bình thuốc của mình, thò tay vào giữa lấy ra một cái bình sứ màu xám rồi đi đến bên cạnh Nhạc Kỷ Minh.
Cô nâng đầu anh lên, mở nắp cái chai màu xám ra rồi đưa đến gần chóp mũi của anh, năm sáu giây mới lấy ra rồi đặt đầu anh xuống, để bình thuốc về vị trí ban đầu.
Sau đó qua vài phút Nhạc Kỷ Minh từ từ mở mắt ra, ánh mắt có chút mê mang, sau đó mới tỉnh táo lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây