Tề Đường khẽ hừ một tiếng, vừa cưỡi ngựa quay về vừa túm lấy tay chân đang giãy dụa của Cố Bình An, thi thoảng có thời gian còn lấy roi quất lên mông cậu ấy.
Khi về đến chuồng ngựa, Cố Bình An đã ngào mồm khóc to, Tề Đường xuống ngựa trước, túm lấy người ném xuống đất, lạnh nhạt nói: “Cố Bình An, có phải em chơi không nổi đúng không?”
Bỗng tiếng khóc dừng lại, đứa trẻ nào đỏ ngẩng đầu lên, trên mặt sạch sẽ, nào có chút dấu vết của nước mắt chứ?
Cố Bình An chống tay, vừa muốn mở miệng thì Lâm Trạch từ bên cạnh đi đến, khẽ cúi người với Tề Đường, cung kính nói.
“Cô Đường, nhị gia bệnh rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây