“Buổi trưa trong nồi còn thừa không ít thịt chưa động đến, mẹ vợ tôi nói nhiều như vậy cũng không có chỗ để, cùng nhau ăn cho xong chuyện.”
Giang Thanh Nguyệt vừa hay cũng không muốn nấu cơm, liền vội vàng dẫn theo con cái sang.
Đợi một bữa cơm ăn xong, trời cũng đã tối đen.
Lúc về, Hồ Thường Anh lén kéo Giang Thanh Nguyệt ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Lão Chu ban ngày có nghe thấy tôi và Tô Linh nói chuyện không? Sao tôi cảm thấy hôm nay anh ấy kì lạ, lúc ăn cơm cứ luôn có ý đồ.”
Giang Thanh Nguyệt bất lực lắc đầu: “Tôi cũng cảm giác được, nhưng chiều nay tôi còn chưa kịp hỏi anh ấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây