Nhìn thấy hai người tranh chấp mãi không xong, Giang Thanh Nguyệt vội vàng đặt cốc nước xuống, cười nói: “Thôi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, vừa rồi Chính Đình đã dặn em là mọi người là khách, hiếm khi đến thăm, làm sao có thể để mọi người mời được cơ chứ?”
“Nếu thật sự cứ khăng khăng muốn mời thì chờ lần sau bọn em về Bắc Kinh, mấy người có thể xếp hàng lần lượt từng người mời một!”
Thấy Giang Thanh Nguyệt nói như vậy, mọi người không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Nếu không, cuộc tranh luận sẽ không có hồi kết.
Lúc này trời đã xế trưa, trước gian hàng hoàn toàn không có ai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây