Nghe được tiếng hò reo của đám đông, Chu Chính Đình đang ngồi lái xe ở phía trước, không khỏi bật cười nói: “Mấy người này làm như hiếm thấy ấy nhỉ? Giờ đã bắt đầu la hét rồi, sau đó tiến lên phía trước còn chịu nổi được không vậy?”
Giang Thanh Nguyệt lắc đầu cười nói: “Cứ để bọn họ hét lên đi. Trong khoảng thời gian này mọi người đều mệt mỏi, hét lên thì sẽ thoải mái hơn. Đường hai bên trái phải đều không có người nên cũng không xấu hổ đâu, haha!”
Chu Chính Đình cười không nói gì, chỉ đạp ga, tạo khoảng cách với xe phía sau.
Tô Linh ngồi ở phía sau xe thấy vậy, vội vàng quay đầu nhìn Tiểu Triệu đang lái xe: “Sao nhóm Đoàn trưởng Chu lại đột nhiên lái xe nhanh như vậy? Có phải là chê chúng ta quá ồn ào nên thấy xấu hổ không?”
Tiểu Triệu lúng túng giật giật khóe miệng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây