Giang Thanh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Anh nghĩ tôi cũng làm việc không đâu vào đâu như anh sao? Lúc Tiểu Triệu tới, tôi thấy có gì đó không ổn nên tránh né không nói cho Anh Tử biết, chỉ nói với cô ấy là mọi người đang bị mắc kẹt trong núi, không có lối thoát nên chúng tôi phải đến đây để đào đường.”
“Tôi đùa ác với anh lần này chỉ để anh hiểu cảm giác của tôi khi nghe câu nói đùa của anh. Suy cho cùng đôi khi những trò đùa tưởng chừng như là chuyện bình thường đối với người ngoài nhưng người trong cuộc lại không nhịn được tin tưởng, bởi vì đó là do quan tâm quá nhiều, anh hiểu không?”
Tạ Hướng Dương cảm thấy tiếc nuối không thôi: “Chị dâu, tôi hiểu rồi, về sau tôi nhất định không dám tái phạm nữa.”
Thấy anh ta thật sự biết mình sai, Giang Thanh Nguyệt mới cười nhìn Chu Chính Đình: “Cá nướng nguội rồi.”
Chu Chính Đình hiểu ý, vội vàng đem cá nướng đưa tới: “Đây, ăn đi, ăn nhiều cho vết thương mau lành, ngày mai chúng ta có thể về nhà rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây