Hai người thì thầm thảo luận một lúc lâu, mới nói thêm: “Ý của chúng ta không phải vậy. Chúng ta đều là người một nhà. Tôi muốn giữ tiền cũng là nghĩ cho Vương Tú Hà. Nếu sau này con bé thiếu tiền hỏi tôi không phải cũng như nhau à?”
Vương Tú Chi vỗ tay khen ngợi: “Tôi chưa bao giờ thấy bà già nào vô liêm sỉ như bà đâu, vừa rồi còn nói không chịu chia cho một xu nào, bây giờ lại biến thành muốn giữ tiền vì nghĩ cho em gái tôi?”
“Vừa rồi còn nói muốn đuổi em gái tôi đi, bây giờ nghe bảo phải chia tiền nên không đuổi em ấy đi rồi à? Hừ! Nghĩ hay thật đấy. Hôm nay số tiền này em gái tôi phải được chia, cái nhà chúng tôi không thèm ở nữa.”
Giang Thanh Nguyệt đỡ Vương Tú Hà, trong lòng cũng rất tức giận, nhưng vẫn hỏi ý kiến dì ấy: “Dì nhỏ, dì không muốn ở lại cái nhà này cũng được, dì về nhà với nhà con nhé?”
Vương Tú Hà bật khóc, “Dì không phải vì cái gì khác, chủ yếu là vì chú con…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây