“Tôi vẫn biết rất rõ địa vị của tôi trong lòng bà là như thế nào, giống như lúc bà không chút do dự bỏ rơi tôi, lựa chọn đem Hổ Tử mang đi, nhưng tôi không trách bà, mà tôi cũng muốn cảm ơn bà. Nếu không phải bà làm như vậy thì bây giờ tôi sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như vậy với ba tôi rồi.”
“Tôi hy vọng sau khi Hổ Tử xuất viện, bà có thể đưa em ấy ra khỏi Bắc Kinh, đừng có làm phiền ba tôi nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho bà nữa đâu.”
Lưu Xuân Lan thấy con gái mình đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy.
Cô ta nhịn không dược lại bắt đầu khóc lần nữa, miệng cứ luôn nói xin lỗi.
“Tiểu Mai, con thật sự đã trưởng thành rồi, mẹ biết con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây