Giang Thanh Nguyệt cũng trả lời: “Ai bảo anh tự suy nghĩ linh tinh, em đến đó bởi vì em thuận đường nên mới đưa ít đồ cho anh mà thôi, lúc đi vội vàng quá mà.”
Chu Chính Đình ồ một tiếng: “Mấy món đồ đó anh cũng không thiếu gì, anh thấy túi đồ em gửi vào không có món nào quan trọng cả.”
Bị vạch trần thẳng mặt như thế, Giang Thanh Nguyệt lúng túng cười hai tiếng.
Lại nghe thấy Chu Chính Đình tiếp tục truy hỏi: “Thế em mau thừa nhận đi!”
“Thừa nhận cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây