Hồ Thường Anh gật đầu một cái, ngay sau đó đứng dậy, đi đến bên cạnh bảo người ta chặt cho một trái dừa, rồi ôm ấy.
Vừa uống cô ấy vừa nói: “Thanh Nguyệt, thời điểm lần sau cô qua bên kia, tôi và Lão Tạ cũng phải lái xe đi chung với cô mới được, tôi cũng muốn gặp Mạt Mạt.”
Giang Thanh Nguyệt ừ một tiếng, ngay sau đó trêu ghẹo: “Là muốn thăm Mạt Mạt, hay là muốn uống nước dừa?”
Hồ Thường Anh ngượng ngùng cười một tiếng: “Cả hai, không phải lần trước cô nói bên đó có nhiều cây dừa lắm sao? Chắc chắn ở đó rất mát mẻ, đã lâu tôi không đi ra ngoài rồi, đi ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt.”
Mấy người còn lại nghe vậy, cũng đều rất muốn tới đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây