“Chính cô tự nghĩ là ý gì đi. Lúc tôi về đã cố ý đi điều tra, thu được bằng chứng rồi, cho nên đừng có đi gây rối với những người xung quanh tôi, nếu không…”
Nói xong, Chu Chính Đình liếc nhìn cô ta cảnh cáo rồi sải bước rời đi.
Phương Như Vân sợ đến mức lảo đảo suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Cũng may ở phía sau có một thanh niên có học thức đi tới đỡ cô ta: “Thanh niên tri thức Phương, cô vừa nói gì với thanh niên tri thức Chu vậy? Tại sao anh ấy lại tức giận thế, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy đó.”
Phương Như Vân vội vàng xua tay phủ nhận: “Không có gì, không có gì, anh ấy không vui khi tôi đến tiễn anh ấy thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây