Chu Tuệ Cầm thở dài: “Có gì đâu mà xin lỗi, chúng ta đều là người một nhà, thực ra chuyện này cũng chẳng có gì. Chỉ trách em trai chị quá được ưa chuộng, cấp trên đều tranh nhau muốn, bản thân chị còn thấy hãnh diện. Em đừng để trong lòng, chị là người thẳng tính, có gì nói nấy.”
Giang Thanh Nguyệt dạ một tiếng, cười nói: “Lúc đó em cũng quá bất ngờ, nhất thời ngẩn người, sau đó Chu Chính Đình còn giận em, nói em vậy mà lại khuyên anh ấy đi.”
Chu Tuệ Cầm nghe vậy không nhịn được cười nói: “Trước đó chị và anh rể em còn nói, cả đời này không ghen tị với ai chỉ ghen tị với em, không chỉ anh rể em mà Lạc Lạc và những người quan sát khác cũng nói như vậy, tình cảm của hai người thực sự tốt không gì sánh được.”
Trong bếp có mấy nhóm người ra ra vào vào. Có người giúp Giang Thanh Nguyệt, cũng có người trò chuyện với cô. Vì hôm nay là ngày đặc biệt chiêu đãi một vài người bạn, đặc biệt là Tiền Lạc Lạc chỉ đích danh muốn nếm thử tay nghề của cô. Tất cả các món ăn đều do một mình Giang Thanh Nguyệt làm, không để người khác nhúng tay vào.
Đợi đến khi thức ăn lên đủ, Chu Chính Đình giúp cô lần lượt mở từng đĩa, để lộ một bàn thức ăn với đủ sắc hương vị. Tiền Lạc Lạc là người đầu tiên kinh ngạc kêu lên: “Được đấy, đồng chí Giang, không ngờ tay nghề của cậu tốt thế.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây