Chu Chính Đình nghe cô nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. “Vợ, em nói gì vậy, em muốn sống ly thân sao, anh không đồng ý, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Nói xong, lại sợ mình nói nặng lời, đổi thành giọng nhỏ lẩm bẩm: “Hơn nữa, anh thấy như thế này là tốt rồi, anh đã đủ mãn nguyện rồi.”
Nhìn thấy bầu không khí trên bàn ăn ngày càng căng thẳng, mẹ Chu vội lên tiếng: “Mẹ thấy Chính Đình nói không sai, tiền đồ tuy quan trọng nhưng gia đình mới là quan trọng nhất.”
“May mà hai năm nay, sức khỏe của mẹ và ba vẫn ổn, không cần con cái chăm sóc, tạm thời không cần các con lo lắng.”
“Công việc trước đây của Thanh Nguyệt cũng đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, chắc chắn không thể nói đi là đi được, con bé cũng không phải là người vô trách nhiệm như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây