Nghiêm Văn Bân thấy chỉ trong vài năm ngắn ngủi, em gái mình đã từ một cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống, còn có chút mũm mĩm, biến thành một người gầy gò, khô đét như một bà lão trước mắt.
Làn da xỉn màu, tóc tai thì không cần phải nói, cũng khô vàng đến nỗi không thể tả.
Lập tức không kìm được nỗi đau trong lòng, bật khóc nức nở.
Hai anh em ôm nhau khóc một lúc.
Chu Chính Đình bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Nghiêm Văn Bân, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm những người còn lại“.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây