Giang Thanh Nguyệt cười khẩy: “Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, đội trưởng Lục không phải loại người như vậy.”
“Được rồi, dù sao tôi cũng phát hiện ra chuyện này, cô xem rồi trả phí bịt miệng đi, nếu không khi về tôi sẽ nói lại trước mặt Lão Chu, cô xem nếu anh ấy biết được thì không biết...”
Giang Thanh Nguyệt biết cô ấy lại đang nói đùa: “Được, được, được, cho cô phí bịt miệng ư? Sao nào? Tối nay cô có muốn về nhà với tôi không?”
“Không được không được, tôi còn đang tính tí đi dạo phố mua một ít đồ, cô nên về sớm để dành thời gian cho gia đình đi!”
Thấy cô ấy không đi, Giang Thanh Nguyệt đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây