Không ngờ, Nghiêm Văn Bân ở phía trước cũng đạp ga, khiến chiếc xe gần như lao vút đi.
Tô Linh thấy vậy, sắp òa khóc: “Xong rồi, xong thật rồi, phải làm sao bây giờ? Lúc ấy tôi thấy anh ta cầm tờ giấy của chị Giang nên cũng không nghĩ nhiều, không ngờ anh ta nhìn thì hiền lành tử tế thế mà lại là người như vậy!”
“Tài liệu đó đối với viện chúng tôi rất quan trọng, nếu đánh mất từ tay tôi, dù có chết vạn lần cũng không thể lấy lại được!”
Nhìn thấy cô vừa lẩm bẩm vừa òa khóc, trong lòng Tạ Hướng Dương rất phiền muộn: “Đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến việc lái xe của tôi! Yên tâm đi, người đàn ông này không thể chạy trốn được đâu!”
Tiểu Triệu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây