Thấy Tô Linh từ chối, Nghiêm Văn Bân vẫn nhất quyết nói: “Có thể gặp được nhau thì cũng đã là duyên phận, tôi tặng đống cua này cho mọi người!”
“Huống chi tôi chỉ sống một mình trong ký túc xá, bình thường cũng toàn ăn ở căng tin, không tự nấu đồ ăn bao giờ. Hôm nay tôi rảnh rỗi nhàm chán nên sang đây chơi. Nếu mọi người không muốn thì để tôi xách về đưa cho người khác.”
Thấy giọng điệu chân thành tha thiết, vẻ mặt bình tĩnh của anh ta, Tô Linh không khỏi khó xử.
Tô Linh quay sang nhìn Giang Thanh Nguyệt như thể đang cầu cứu, thì thầm: “Chị Giang, chị xem-”
Chỉ mới nói được nửa câu, Giang Thanh Nguyệt đã hiểu ý Tô Linh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây