Nghiêm Văn Bân bị hỏi thế thì khẽ giật mình, sau đó cười nói: “Không có gì. Trường tiểu học cũng khá gần đây. Hơn nữa, tôi đặc biệt đến đây vì có chuyện muốn nói với đồng chí Giang.”
“Ồ?” Giang Thanh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nghiêm Văn Bân đẩy kính: “Tôi thấy công việc của vợ chồng cô đều khá bận rộn, bình thường cũng không có ai chăm sóc trông coi hai đứa nhóc nhà cô, nếu nhỡ hôm nào cô tan làm quá muộn, không kịp đến đón chúng, tôi cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.”
“Dù sao ở trên đảo tôi cũng không có việc gì, trường tiểu học cũng ở ngay gần đây, tôi có thể giúp cô đón hai nhóc, đưa về tận nhà hộ cô.”
Thấy anh ta nói chuyện cực kỳ nghiêm túc và bình tĩnh, nếu không phải Giang Thanh Nguyệt sẽ sớm nghi ngờ anh ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây