Chu Chính Đình tức giận nói: “Tôi nghĩ hai người tới đây không phải là để học hỏi kinh nghiệm đâu, mà là tới đây để ăn chực đấy.”
Giang Thanh Nguyệt mỉm cười nói: “Ăn chực cũng được, mấu chốt là hôm nay còn chưa có thời gian đi mua đồ ăn, hay là mấy người cứ nói chuyện trước đi, tôi chạy đi mua đồ ăn đã.”
Chu Chính Đình tặc lưỡi nói: “Không cần đi, chúng ta đến thẳng căng tin ăn đi.”
Vừa nghe nói bọn họ sẽ đi ăn cơm ở căng tin, trên mặt cả hai đều tràn đầy cay đắng.
“Vừa rồi chúng tôi cũng muốn ăn xong mới đến đây, nhưng đồ ăn trong căng tin quá khó ăn, cả hai chúng tôi đã đi đến cửa nhưng vẫn lùi ra ngoài.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây