“Cho dù không ra khơi được nữa thì vẫn còn hai đứa con trai gánh vác, một ngày không thể ra khơi một mình thì hai ngày, rồi sẽ có ngày các con lớn lên có thể tự lập.”
Nghe đến đây, Chu Chính Đình và Giang Thanh Nguyệt cũng hiểu ra. Tại sao lúc nãy vào nhà, hai người lại buồn bã như vậy. Giang Thanh Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi động viên: “Chú Từ nói đúng, trước đây Chính Đình cũng bị thương ở chân còn nghiêm trọng hơn thế này, nhưng sau đó cũng hồi phục rồi, chú xem bây giờ anh ấy có giống như người từng bị thương nặng không?”
“Nhưng cháu thấy ra khơi đánh cá vất vả quá, chú Từ cũng đã lớn tuổi rồi, hay là nhân lúc thời gian nghỉ ngơi, suy nghĩ xem có thể làm một chút việc buôn bán nhỏ không.”
“Buôn bán ư?” Hai vợ chồng nghe Giang Thanh Nguyệt nói vậy đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Bởi vì hai người từ nhỏ đã sống ở làng chài. Đời đời kiếp kiếp đều sống bằng nghề đánh cá. Đương nhiên cũng cho rằng cả nhà nên sống bằng nghề đánh cá, bao gồm cả hai đứa con trai sau này cũng đều được đưa theo ra khơi đánh cá từ nhỏ. Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ kinh doanh.
Thấy hai người kinh ngạc, Giang Thanh Nguyệt cười giải thích: “Thời thế bây giờ khác trước rồi, từ năm ngoái Bắc Kinh đã có thể chính thức mở cửa hàng kinh doanh, trên đường cũng có rất nhiều người bày sạp bán đồ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây