Vương Tú Chi hừ lạnh một tiếng, khạc nhổ xuống đất: “Ai là mẹ cô, nói năng cho cẩn thận vào, nếu không bà đây đánh cho cô lết không ra răng“.
Lưu Xuân Lan thấy Vương Tú Chi càng không nể mặt, vẫn đặt hy vọng vào Giang Vệ Dân: “Vệ Dân, em đến đây là muốn nói với anh một tiếng, lâu như vậy rồi, em một ngày cũng không quên anh, em đã biết mình sai rồi, hối hận đến ruột cũng xanh“.
“Nếu anh không chào đón em, em sẽ đi, nhưng Hổ Tử là vô tội, nó là con trai ruột của anh, biết anh đã trở về, nó khóc lóc đòi đến gặp anh“. “Em để Hổ Tử ở đây, anh chị khó khăn lắm mới về, cả nhà sum họp vui vẻ“. Nói xong, Lưu Xuân Lan nhanh chân xoay người rời đi. Chỉ để lại Hổ Tử đứng tại chỗ.
Giang Vệ Dân thấy cô ta chạy nhanh như chớp. Ngay lập tức hét lớn: “Lưu Xuân Lan, cô quay lại đây, đem Hổ Tử đi!”
Nhưng bóng dáng cô ta lại không ngoảnh đầu chạy mất. Giang Vệ Dân đành nhìn sang Hổ Tử: “Con biết đường về mà, tự con về đi! Đã ly hôn thì con theo mẹ con, con ở lại đây không thích hợp“.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây