Giang Thanh Nguyệt cười quay đầu nhìn Chu Chính Đình: “Hay là anh nói đi!” Chu Chính Đình ừ một tiếng, rồi nói: “Vừa rồi gọi điện cho bác sĩ xong, con nghĩ cũng nên gọi điện cho đơn vị của chú, chia sẻ tin vui này“.
“Kết quả bên kia lại nói với con rằng, ba năm trợ cấp của chú đã được phê duyệt rồi, trước Tết sẽ chuyển đến“.
Mọi người nghe vậy quả nhiên là tin tốt. Đều chúc mừng Trương Quốc Hoa và Vương Tú Hà. Chu Chính Đình khẽ ho một tiếng: “Con còn chưa nói hết, chú Quốc Hoa, thủ trưởng cũ của chú nói bây giờ chú đã khỏi bệnh, hoan nghênh chú bất cứ lúc nào trở về đơn vị, nếu chú không muốn về, có thể làm thủ tục chuyển ngành, đến Bắc Kinh ông ấy sẽ giúp chú sắp xếp một công việc“.
“Thực sự có thể trở về sao?” Vương Tú Hà theo bản năng vội hỏi, sau đó quay đầu nhìn Trương Quốc Hoa với vẻ vui mừng: “Quốc Hoa, ông nghe thấy không? Trước đây ông không phải thấy buồn chán lắm sao? Nếu ông muốn về đơn vị, tôi sẽ cùng ông về đơn vị“.
Trương Quốc Hoa trầm ngâm một lát rồi cười nói: “Không về nữa, bao nhiêu năm nay tôi ở bên ngoài để bà luôn phải lo lắng sợ hãi, chịu nhiều khổ sở như vậy, thời gian còn lại tôi muốn ở bên chăm sóc bà thật tốt“.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây