Thanh Nguyệt không ngờ anh chỉ đang giả vờ ngủ, cô sợ hết hồn.
Nhưng lại sợ đánh thức hai đứa trẻ nên vội vàng im lặng, nhỏ giọng nói: “Ai nhìn trộm anh? Rõ ràng là em đang nhìn hai đứa trẻ.”
Chu Chính Đình nhìn cô với nụ cười đầy ẩn ý, cũng không vạch trần.
Anh trực tiếp đưa tay kéo người về phía mình: “Qua đây ngủ với anh một lát.”
Giang Thanh Nguyệt thì thầm: “Anh ngủ đi, em đi thu dọn đồ đạc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây