Chu Tuệ Cầm không nhịn được bật cười: “Chị thấy Thanh Nguyệt nói đúng đấy. Em trở nên không đúng đắn như vậy từ khi nào vậy? Học ở đâu ra thế?”
Chu Chính Đình cười xùy: “Chị, chị không hiểu đâu. Khi còn trẻ em đã phải nếm qua đau khổ, dùng máu và nước mắt của chính mình để tích lũy kinh nghiệm. Những chiêu khác sẽ không có tác dụng với cô ấy đâu.”
Chu Tuệ Cầm cười xong lại nghiêm túc nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lần này cũng nhờ có Thanh Nguyệt nên em mới có thể an toàn trở về.”
“Hoạn nạn thấy chân tình. Lúc chị vừa nghe em nói về những gì đã xảy ra giữa hai đứa, chị còn nghĩ em là đang mặt nóng dán mông lạnh*.”
*Mặt nóng dán mông lạnh: là khi làm một việc gì đó, người này rất nhiệt tình nhưng người kia lại thờ ơ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây