Giang Thanh Nguyệt giả vờ giận lườm anh, như đang cố gắng biện bạch cho bản thân: “Lúc em đến đây thời gian gấp gáp, chỉ kịp mang đại theo mấy bộ quần áo, để em đi thay.”
“Đừng.” Chu Chính Đình không nói hai lời tóm Giang Thanh Nguyệt lại, “Vợ, anh không nhìn không nói được không thì được đúng không? Đừng thay mà, trên đảo nóng nực, mặc như thế này có thể hạ nhiệt mà, dù sao trong nhà cũng không có người ngoài.”
Giang Thanh Nguyệt mím môi: “Được rồi, mau đi ăn cơm đi.”
Sau khi cơm nước xong xuôi, Giang Thanh Nguyệt bảo Chu Chính Đình nghỉ ngơi trước, còn mình mang bát đi rửa.
Chu Chính Đình từ chối: “Em đi ngủ trước đi, để anh rửa cho.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây