Chu Chính Đình vội vàng thu lại tiếng cười: “Không có gì, tính thời gian thì đợi lần này anh ra khơi về hẳn là có thể nhận được.”
Trước đó, Giang Thanh Nguyệt đã từng nghe qua điện thoại và thư của Chu Chính Đình, đại khái hiểu được tình hình ra khơi của họ.
Nhưng nhìn vào những cuộc điện thoại gần đây của anh, có vẻ như hơi thường xuyên.
“Theo như anh nói trong điện thoại lần trước, không phải vừa mới về sao? Sao lại đi nữa?”
Chu Chính Đình im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng cười nói: “Hải quân mà, ra khơi là chuyện thường như cơm bữa, em đừng lo, chăm sóc tốt cho bản thân và con là được rồi, đúng rồi, lần sau về anh cũng sẽ đến thành phố chụp vài tấm ảnh gửi cho hai mẹ con, lâu quá không gặp, sợ hai mẹ con quên anh mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây