Chu Chính Đình mím môi: “So với em, anh thật lóng ngóng, chẳng biết phải làm gì.”
Giang Thanh Nguyệt cười cười: “Lúc đầu em cũng lo lắng như anh, sau này trải qua nhiều rồi thì tốt hơn, không sao đâu, trẻ chỉ bị cảm lạnh thôi, cứ quan sát một đêm nữa rồi tính.”
Chu Chính Đình ừ một tiếng: “Bây giờ đã hết sốt rồi, em đi ngủ trước đi, anh trông trẻ, có chuyện gì thì gọi em.”
Giang Thanh Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh cũng biết là anh không ngủ được.
Nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây