Các bạn học đi qua, đều đổ dồn sự chú ý vào hai người họ.
Giang Thanh Nguyệt có chút xấu hổ: “Tôi tiễn anh ra cửa!”
Chu Chính Đình gật đầu, sau đó nói: “Không có gì phải xấu hổ đâu, dù sao người ta cũng đã biết hết rồi, đúng lúc tôi cũng nên tới đây tạo cảm giác tồn tại cho mình, làm việc đến nơi đến chốn đấy nhé.”
Giang Thanh Nguyệt trợn mắt lườm anh: “Tôi tiễn anh đến đây thôi, trên đường về anh nhớ cẩn thận-”
“À đúng rồi, Chu Chính Đình, sau này anh có thể đừng gọi điện tới chỗ giáo sư Vương nữa được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây