Vương Tú Hà thậm chí còn chủ động an ủi cô: “Con cứ an tâm đi đi, chuyện trong nhà có dì và Vệ Đông lo rồi, con không cần phải lo lắng gì cả, muốn mua gì mua nấy, muốn ăn gì cũng được, hai đứa nhỏ cũng rất ngoan ngoãn.”
Giang Vệ Đông cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, sau này buổi sáng anh sẽ ra ngoài và về sớm vào buổi chiều, em đừng lo lắng.”
Hà Điềm Điềm cũng mỉm cười nói: “Phải rồi, tớ cũng sống ở gần đây. Trong khoảng thời gian này tớ sẽ đến đây hàng ngày bầu bạn với dì ấy. Chỉ cần dì không chê tớ thì tớ ăn gì cũng được.”
Giang Thanh Nguyệt trong lòng rất cảm động, gật đầu với mọi người: “Được rồi, có thời gian tôi sẽ quay lại khi không bận, nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi. Số điện thoại tôi đã dán ở mặt sau cánh cửa rồi.”
Có người vừa ăn cơm vừa nói chuyện gia đình. Trò chuyện một hồi lại nói đến chủ đề Vệ Đông thu gom phế phẩm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây