Cô bây giờ thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa: “Bây giờ mọi chuyện đã nói xong rồi, cũng đến lúc tôi phải về rồi.”
Chu Chính Đình nhìn đồng hồ, thấy thời gian còn chưa đến tám giờ.
Sau đó anh ngập ngừng hỏi: “Em đói à? Có muốn cùng nhau đi ăn khuya không?”
Giang Thanh Nguyệt đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn, nhưng tôi không có thói quen ăn đồ ăn khuya.”
Chu Chính Đình cũng đành phải đứng lên nói: “Vậy tôi đưa em về trường nhé?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây